๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện này... sau hẵng bàn." Hoàng đế nhíu mày, rõ ràng có phần động lòng trước đề nghị của Phạm Nhàn, nhưng phần nhiều vẫn là... chưa yên tâm.
"Thần không muốn vào Môn Hạ Trung Thư đâu." Phạm Nhàn đột nhiên lầm bầm, "Ngày nào cũng ở cùng mấy lão già, chán muốn chết."
Hoàng đế bật cười, nói: "Hà đại nhân bây giờ cũng trong Môn Hạ Trung Thư Môn hạ mà, hắn cũng là người trẻ tuổi thôi."
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không để Phạm Nhàn bỏ qua quyền lực Giám Sát viện mà vào Môn Hạ Trung Thư, phá vỡ sắp đặt tương lai của mình đối với Khánh Quốc. Chỉ có điều nghe Hoàng đế nói vậy, Phạm Nhàn lại nhớ tới gương mặt đáng ghét của vị đại thần hằng ngày rình rập Nhược Nhược bên ngoài Đạm Bạc y quán quán, Y cười lạnh một tiếng: "Nếu bệ hạ thực sự muốn thưởng cho thần, thần xin được thưởng hai chiếu chỉ."