๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, Phạm Nhàn lại bắt đầu cười đắc ý. Đêm qua hắn lừa được Hoàng đế bệ hạ một lần, hôm nay lại nhờ vào diễn xuất tuyệt vời mà lừa được Ngôn Băng Vân, có vị quan viên Giám Sát viện ra tay giúp đỡ, cộng thêm cuộc nói chuyện sắp tới với Trần Bình Bình, chắc chắn việc hắn lo ngại nhất sẽ do Giám Sát viện nghỉ ngơi toàn diện mà biến thành một câu chuyện xưa không bao giờ xảy ra.
Vụ mưu sát trong sơn cốc núi ban đầu đã có bóng dáng của Giám Sát viện, nếu không phải Ngôn Nhược Hải thừa lệnh Trần Bình Bình, phối hợp với Tần gia, chỉ với tư binh của Tần gia ở Hào Sơn cùng với quân phòng vệ kinh đô của Tần Hằng che giấu, hoàn toàn không thể tính toán được lộ trình xe ngựa của Phạm Nhàn từ Giang Nam trở về, càng không thể phát động cuộc tập kích dữ dội như vậy.
Nếu nói Trần Bình Bình muốn giết Phạm Nhàn, chỉ riêng điểm này cũng đủ chứng minh. Phạm Nhàn cũng chính dùng chính câu chuyện đó để thuyết phục Ngôn Băng Vân tin tưởng ý định thật sự của mình, đồng thời khiến cho Ngôn Băng Vân tin rằng bản thân không hề có ý trả thù, chỉ muốn noi theo tấm gương đánh đổ Nhị hoàng tử, ra tay trước để cho lão Viện trưởng yên ổn lui về hưu.
Sở dĩ phải nói vòng vèo như vậy, là vì chuyện liên quan đến Ảnh Tử, chuyện về Diệp Khinh Mi, cho dù đánh chết Phạm Nhàn cũng không dám nói với bất cứ ai, kể cả Ngôn Băng Vân hay thê tử của mình.