๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không để ý đến hắn nữa, chắp hai tay sau lưng, cùng Phạm Nhược Nhược đi ra khỏi nghĩa trang dưới chân núi, bỏ lại đám thuộc hạ trung thành một đoạn khá xa. Chỉ đến khi leo lên đến lưng chừng núi Thanh Sơn, y mới quay đầu nhìn xuống vô số ngôi mộ dưới chân, thở dài nói: "Nhất tướng công thành, vạn cốt khô."
Phạm Nhược Nhược không hiểu tại sao sau khi tĩnh tâm ở Thái Bình biệt viện, huynh trưởng lại đến đây.
Phạm Nhàn như đoán được muội muội đang nghĩ gì, hạ giọng giải thích: "Ta muốn dùng những người đã khuất để nhắc nhở bản thân, bây giờ ta không phải chỉ là một mình mà còn phải chịu trách nhiệm với nhiều người còn sống và đã mất. Ta cần nhìn những nấm mồ này để tỉnh táo và bình tĩnh hơn."
Hai huynh muội leo qua sườn núi, sang đến bên kia. Nghe nói phong thủy bên này kém hơn bên kia, nhưng cũng đầy ắp những nấm mồ, nơi yên nghỉ của tổ tiên bách tính trong thành. Lúc này, trong không khí dường như còn vương mùi thiêu đốt.