๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhưng bây giờ không được." Y ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nên ta muốn đảm bảo bây giờ mình vẫn còn nắm đủ quyền lực."
"Huynh muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ à?" Phạm Nhược Nhược mở to mắt, hơi lo lắng hỏi.
"Ta vẫn còn trẻ, trong lòng có chút bực tức cũng phải thôi."
Phạm Nhàn mỉm cười rất tươi, nụ cười trong trẻo đáng mến, hoàn toàn không thấy chút ngông cuồng nào. Thực ra ý nghĩ của y rất đơn giản, hiện giờ y phải bảo vệ từng người mình muốn bảo vệ, lấy cớ nổi giận để tạm thời duy trì quyền lực trong tay, như vậy mới có thể học theo vị Hoàng đế bệ hạ cường đại kia.