๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn, mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiên phải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểu nhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."
Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nước sông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy, huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã lột trần toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư. Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công gia có ý gì?"
Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quan chỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộ Hộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ."
"Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều tra quan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnh lùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được bao lâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơi gấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."