๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân bình thản đáp lại ánh mắt sáu người. Kể từ khi trở về từ mảnh đất Bắc Tề, Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều lười xử lý việc vặt, thực tế những năm qua công việc lớn nhỏ trong Giám Sát viện đều do vị công tử lạnh lùng này phụ trách. Hắn là con trai của Ngôn Nhược Hải, rất có thâm niên trong viện. Thuở nhỏ đã bị phái đến Bắc Tề nguy hiểm làm gian tế, sau bị Trường công chúa bán đứng, chịu không biết bao nhiêu tra tấn, nên thanh danh trong viện cũng rất lớn.
Đặc biệt là khi Phạm Nhàn dần nắm quyền trong Giám Sát viện, với tư cách đồng bọn và thuộc hạ thân tín nhất của Phạm Nhàn, cho dù là xử lý việc Minh gia ở Giang Nam hay chiến đấu với Trường công chúa, hoàng cung, âm mưu phản loạn trong kinh đô, Ngôn Băng Vân đều thể hiện năng lực phân tích tình báo và khả năng ra quyết định xuất sắc.
Với thâm niên, kinh nghiệm, đóng góp, hy sinh, gia thế, Tiểu Ngôn công tử dễ dàng chiếm được vị trí số hai trong Giám Sát viện. Mọi quan viên, kể cả các thủ lĩnh Bát Đại Xử ngang hàng trên danh nghĩa, đều chấp nhận phân công của hắn, trong lòng hết sức kính phục Tiểu Ngôn công tử đại nhân.
Khóe mắt Ngôn Băng Vân giật nhẹ, nhìn sáu người trước mặt, không hề nhượng bộ, nói từng chữ một: “Trần Bình Bình hành thích bệ hạ, ngày mai lăng trì xử tử. Viện ta chỉ phụng chỉ tiếp nhận khâm phạm này, các ngươi... muốn làm phản sao?”