๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Ngôn Băng Vân thầm rung động, cho đến hôm nay hắn mới phát hiện Giám Sát viện mà bản thân đã cống hiến cả đời, hóa ra bên trong đã sớm quên mất sự tồn tại của Hoàng đế bệ hạ, tất cả quan viên đều là người điên, vì Trần lão Viện trưởng, bọn họ có thể thực sự không tiếc bất cứ giá nào, làm ra vô số chuyện điên rồ.
"Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó." con ngươi Ngôn Băng Vân híp lại, nhẹ nhàng gõ chuông nhỏ trên bàn dài.
Bên ngoài mật thất vọng lên tiếng bước chân gấp gáp, sắc mặt các thủ lĩnh Bát Đại Xử biến sắc, biết có chuyện chẳng lành. Ngón tay Mộc Thiết run rẩy, nhìn gương mặt Ngôn Băng Vân, càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn ngày mai lão Viện trưởng phải chịu nhục nhã mà chết?"
Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, không nói lời nào. Cánh cửa mật thất bật mở, quan viên thân tín của hắn lũ lượt kéo đến, chỉ trong thời gian ngắn đã khống chế mọi ngóc ngách trong phòng.