๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nội dung cuốn sách nhỏ mà Tứ Cố Kiếm trao tặng trước khi qua đời đã được Phạm Nhàn khắc sâu vào đầu óc. Trên đường trở về kinh thành từ phương tây, y không chỉ tiếp tục rèn luyện tu vi của mình mà còn thử nghiệm theo lời nói trên quyển sách nhỏ huyền diệu kia, buông lỏng tâm thần cảm ngộ sóng chấn động nguyên khí có lẽ tồn tại trong hư không xung quanh. Có thể vì hành trình mệt nhọc, hay vì bên bờ Đông Hải vốn tụ tập nhiều thiên địa linh khí, cho nên dọc con đường này Phạm Nhàn không có nhiều tiến triển. Nhưng loại cảm giác điều động tinh thần, gia tăng mẫn cảm đối với bên ngoại lại tiến bộ rất nhiều.
Không ngày nào không minh tưởng, không lúc nào không khổ tu, có lẽ đó là một phần nguyên nhân giúp Phạm Nhàn có thực lực và địa vị như ngày hôm nay. Một cơn gió thổi qua rèm xe ngựa, khiến y nheo mắt, không biết vì sao trong lòng run rẩy, đột nhiên rùng mình, tựa như cảm giác được sắp sửa phát sinh một số việc trên đời này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chuyện của mình.
Là chuyện gì đây? Y híp mắt nhìn núi non ảm đạm bên ngoài, chậm rãi giải tán chân khí tụ tập trong người, thu liễm tâm thần từ bốn phía. Việc ở Đông Di thành coi như đã định, phụ thân rời khỏi Thập Gia thôn trở về Đạm Châu, bên kinh đô cực kỳ bình tĩnh, lão thọt Trần Bình Bình cũng lên đường về quê. Tất cả đều tiến triển theo lộ tuyến tươi đẹp mà Phạm Nhàn hi vọng, nhưng vì sao vừa rồi lại có cảm giác khó hiểu này?
Hai hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, sau khi rời khỏi Đông Di thành, điều duy nhất khiến Phạm Nhàn cảm thấy kỳ quái là dọc đường đám nghĩa quân chư hầu Đông Di thành tập kích. Đám di dân nhiệt huyết này tuy mang theo quyết tâm liều chết, tới đây ám sát quyền thần Khánh Quốc, thế nhưng lực lượng phòng vệ xung quanh Phạm Nhàn quá mạnh mẽ, lại thêm Đại hoàng tử phái một đội ngũ ngàn người hộ vệ, công kích liên tục mấy ngày chỉ khiến đám nghĩa quân để lại thi thể, máu tươi và chi cụt.