๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi phải chờ ta." Trong lòng Phạm Nhàn lại lặp lại một lần nữa, để cho cơn mưa thu đập vào khuôn mặt đầy bụi đất của mình, điên cuồng phi nước đại hướng về Hoàng cung.
Hoàng cung gần kề, mưa thu đổ xuống ào ào, đường phố không mấy người qua lại, mọi người cũng tụ tập? Phạm Nhàn ngơ ngác, sợ hãi nghĩ ngợi rồi nghe thấy tiếng reo hò vang dội, kế đó là sự tĩnh mịch, yên lặng đến rợn người.
Dân chúng kinh đô chẳng nghe thấy gì, chỉ riêng Phạm Nhàn nghe rõ thứ tĩnh mịch ấy, sợ hãi vô cùng. Đám đông chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa trong sự tĩnh lặng.
Lộc cộc lộc cộc.