๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không phải kẻ hiếu sát, y cũng hiểu rõ bọn người ngoài Phạm phủ kia đều do Hoàng đế bệ hạ và các đại thần sai khiến, bọn họ không rõ tâm trạng y lúc này, tất nhiên phải cảnh giác. Nhưng y buộc phải giết, bởi vừa mở mắt, y đã nhận ra chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ cắt bớt quyền lực của mình và ngăn cấm mọi liên lạc giữa y với những thuộc hạ trung thành trong Giám Sát viện.
Mặc dù Ngôn Băng Vân nhờ sự trợ giúp của hoàng cung, dưới sự trấn áp của quân đội, trên danh nghĩa đã chiếm quyền kiểm soát tòa kiến trúc u tối kia, nhưng ai cũng biết sau cái chết thảm thương của Trần Bình Bình trong cung, tòa viện tối tăm ấy chỉ còn duy nhất một chủ nhân, đó là Phạm Nhàn. Chỉ cần Phạm Nhàn có thể tái lập mối liên hệ với Giám Sát viện, thì cho dù là Hoàng đế bệ hạ, cũng không thể ngăn cản được Phạm Nhàn tập hợp lực lượng Giám Sát viện.
Ít nhất là trong thời gian ngắn, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho phép Phạm Nhàn có được sự trợ giúp của Giám Sát viện nữa, Diệp Trọng dẫn quân "mời" Phạm Nhàn về kinh, ngoài phủ còn bố trí nhiều tai mắt, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ muốn giam lỏng Phạm Nhàn trong phủ.
Phạm Nhàn không thể cho phép Hoàng đế bệ hạ có thời gian sắp xếp từng bước một, một khi Phạm Nhàn và Giám Sát viện mất liên lạc quá lâu, triều đình sẽ dần dần phân tán nhân sự Giám Sát viện, lần lượt đuổi viên chức trung thành với Trần Bình Bình và Phạm Nhàn rồi tiếp tục lồng ghép người của mình vào, giống như hai năm trước Đô Sát viện len lỏi vào Giám Sát viện vậy.