๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là lời khuyên nhảm nhí, ai cũng biết người chết trước Phạm phủ hôm nay là những ai, đây vốn là chuyện giữa Hoàng đế bệ hạ và Tiểu Công gia, cho dù gan lớn đến mấy thì những quan viên này cũng không dám can thiệp. Có điều hôm nay Phạm Nhàn làm việc quá đáng, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến trong cung, nếu các quan viên không có phản ứng gì trước lúc đó, không biết trong cung sẽ nghĩ thế nào về họ?
Tôn Kính Tu hỏi xong câu đó bèn dẫn nha dịch Kinh Đô phủ bỏ đi, không buồn để ý tới chuyện bên này nữa. Lúc trước trò chuyện với Phạm Nhàn vài câu, hắn như được uống thuốc an thần, tuy mùi vị viên thuốc này chẳng ra sao, nhưng ít nhất Tiểu Công gia nói chỉ cần mình không chết, Tôn phủ sẽ bình an vô sự. Đã nói tới nước này rồi thì Tôn Kính Tu còn oán hận gì nữa, tất cả theo số mệnh thôi.
Nhìn người của Kinh Đô phủ rời khỏi cổng chính Phạm phủ, Phạm Nhàn đứng dậy từ trên ghế dài, lạnh lùng liếc nhìn đám quan viên dưới thềm đá, nhặt dưới chân thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm mà thiên hạ coi là báu vật rồi thong thả gõ lên đầu thạch sư hai cái bộp bộp.
Hành động này của y giống hệt một tên công tử bột vô sỉ , nhưng lại xuất phát từ Tiểu Phạm đại nhân, cảm giác tương phản mãnh liệt khiến sắc mặt đám quan viên biến đổi.