๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Khải Niên cũng đã biết hôm nay Phạm Nhàn đã truyền thông tin khắp thiên hạ thông qua Khải Niên tiểu tổ, lão không đưa ra bình luận gì về kế hoạch này. Lão cũng không rõ Phạm Nhàn muốn công khai hay chỉ phòng thủ bị động, giấu sức mạnh bên ngoài kinh đô, chờ thời cơ bùng nổ thích hợp.
"Ta hy vọng Tử Việt có thể sống sót thoát khỏi Tây Lương." Phạm Nhàn nhíu mày: "Ta vốn định bảo hắn quay lại Bắc Tề làm việc này, nhưng vẫn hơi lo lắng, dù sao dù họ sẵn sàng theo ta, nhưng vì ta là người Khánh Quốc nên mới như vậy. Thậm chí... trong mắt họ, ta là một phần của hoàng tộc, nên cho dù đối đầu với bệ hạ cũng có thể rất thẳng thắn. Nhưng nếu là Bắc Tề..."
Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Khải Niên: "Nếu ta muốn ngươi phản quốc cùng ta, ngươi có đi theo không?"
Vương Khải Niên cười khổ đứng dậy: "Những năm trước còn làm ít chuyện tương tự hay sao? Dù đại nhân đưa ta xuống lòng đất, thần cũng đành đi thôi."