๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lời này đương nhiên ẩn chứa oán hận, nếu quan lại bình thường nói những lời như vậy trước mặt Hồ Đại học sĩ, chắc chắn ông sẽ nghiêm khắc trách phạt, nhưng đối diện Phạm Nhàn, ông chỉ có thể im lặng. Dĩ nhiên, không khí đối thoại hôm nay hoàn toàn khác với lần nói chuyện dưới mưa xuân đó, bởi lúc đó dù Phạm Nhàn nói năng uy kỵ gì, nhưng đó là được Hoàng đế bệ hạ cho phép, Hồ Đại học sĩ vẫn có thể nở nụ cười, nhưng ngày nay Hoàng đế bệ hạ đã thu hồi loại cho phép ấy, khiến Hồ Đại học sĩ rất khó xử.
Ông ngừng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn thành thật nói: "Ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng hôm qua khi vào cung ta có nói chuyện với bệ hạ, nhắc đến việc Phạm phủ, bệ hạ có một lời phê bình về ngươi."
Phạm Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, không hỏi, ánh mắt bình tĩnh không tương xứng với cảm giác tò mò trong lòng.
"Đứa nhỏ An Chi này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính khí quá thẳng thắn cứng đầu..." Hồ Đại học sĩ liếc nhìn Phạm Nhàn, đoạt lấy chén trà từ tay y, cúi người tới lò nhỏ bên cạnh rót nước.