๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn Tiểu Phạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy.
"Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồi mới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."
Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào tháng nào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó?
"Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếng nói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.