๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nghe hôm qua mẫu thân đã đuổi ba trong số những tú nữ mới vào cung." Lý Thừa Bình thành thật khuyên nhủ: "Dù sao cũng là ý của phụ hoàng, nếu làm quá rõ ràng e rằng phụ hoàng sẽ không vui."
"Phụ hoàng của con có biết cũng mừng thôi, đám tiểu nha đầu có không mắt đó..." Nghi Quý tần lạnh lùng nói: "Đã lâu triều đình không tuyển tú nữ, từ Thái Thường tự đến bộ Lễ cũng không hiểu quy củ gì, đưa bừa bãi con gái nhà người ta vào cung. Chẳng biết nghe được gì ở nhà, mới vào đã rải bạc, đám cung nữ ma ma chắc lâu rồi không được nuốt bạc như vậy, cũng nghe theo."
Cô nhìn Tam hoàng tử bình tĩnh nói: "Mấy tú nữ mới vào đã hỏi han tình hình trong cung, dám bàn tán về người trong Ngự Thư phòng, cái gì cũng dám nói... Chắc không phải là con nhà đại thần, thì là dòng dõi vương công sắp suy tàn, không biết gì về lai lịch Phạm gia Liễu phủ, lại ngây thơ nghĩ Phạm phủ đã thất thế, không vì sao vị kia lại được bệ hạ ưa thích, lại chuyển miệng lưỡi nhắm vào vị đó... nói không biết bao nhiêu lời khó nghe."
"Ta đuổi ba người là cảnh cáo những kẻ còn lại, đồng thời che chở cho gia đình bọn chúng." Nghi Quý tần vuốt mái tóc, lạnh lùng nói: "Chưa nói nếu Hoàng đế bệ hạ nghe được những lời ấy sẽ nổi giận thế nào, chỉ cần đồn tới tai Phạm Nhàn, con nói xem sau khi mọi chuyện yên ổn, số phận các tú nữ kia sẽ ra sao."