๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghi Quý tần là muội muội của Liễu thị, hồi mới vào cung, cô rất thích nam nhân như tạc từ ngọc thạch này. Hiện giờ Phạm Nhàn đã trưởng thành, mối quan hệ giữa hai người rất mật thiết. Khi xưa, Nghi Quý tần thường bảo Phạm Nhàn gọi mình là dì, nhưng không ngờ hôm nay trong cung người đông đúc như thế, Phạm Nhàn vẫn gọi như vậy.
Nghi Quý tần mỉm cười, nói: "Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không biết lớn bé." Lời nói có vẻ không hài lòng nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở và thăm dò. Phạm Nhàn nhìn cô lắc đầu, mỉm cười. Hai hàng mi của Nghi Quý tần lộ rõ vẻ lo lắng , biểu hiện của Phạm Nhàn hôm nay quá kỳ lạ, có vẻ cuộc nói chuyện trong Ngự Thư phòng tuy không đến kết cục tệ hại nhất nhưng cũng chẳng có điều gì tốt lành.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nghi Quý tần như bị một tảng đá đè nặng, cố nén nỗi lo, gượng cười nói: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện vào cung?"
Mục đích Phạm Nhàn vào cung ai cũng biết, đây chỉ là câu nói xã giao. Phạm Nhàn giải thích qua loa vài câu, ngay lúc này Tỉnh Nhi đã mang tú cái bàn thêu lại, vốn là tiểu cung nữ, nay đã trở thành đại cung nữ có thâm niên và uy quyền nhất trong Sấu Phương cung. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, mỉm cười trò chuyện qua loa vài câu trước khi nghiêm túc nói với Nghi Quý tần: "Ngoài chuyện gặp mặt, Hoàng đế bệ hạ còn sai ta đến xem bài vở của Tam điện hạ."