๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gia đình họ không ở lại điền trang trong tộc quá lâu, chỉ tới nhận con nghỉ lại một đêm, ngày thứ hai năm người rời trang viên về kinh. Giống như Hoàng đế từng nói trong Ngự Thư phòng, như Trưởng công chúa từng nói với mưu sĩ, mệnh môn của Phạm Nhàn quá rõ ràng, chỉ cần nắm lấy điểm ấy, dù y có chắp cánh cũng có thể trốn đi đâu? Cho dù có thể trốn thoát, liệu y có muốn trốn hay không?
Không trốn chạy, chỉ có đối mặt. Nhưng núi tuyết quá cao, quá lạnh giá.
Cầm tay hai con gi, Phạm Nhàn cười tươi ngồi trong xe ngựa, đôi lúc nhìn qua cửa sổ về phía ngọn Thương Sơn, phản chiếu ánh bình minh trắng xóa phương đông. Thương Sơn ở phía tây kinh đô, cách quan lộ này khá xa, nhưng hùng vĩ vươn cao chọc trời. Mới đầu thu nhưng đỉnh núi đã phủ tuyết trắng, mang đến cảm giác se lạnh cho thế giới.
"Còn nhớ hai năm trú đông trên Thương Sơn không?" Phạm Nhàn bỗng hỏi.