๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã một năm không gặp, Hải Đường im lặng nhìn người trẻ tuổi trên ghế Thái sư, trong lòng suy nghĩ dù tuổi đối phương không lớn nhưng sao bây giờ trông có vẻ già nua, mặt mang nét mệt mỏi khó xua tan. Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Nam Khánh thời gian qua, nhớ đến vị Viện trưởng Giám Sát viện đã qua đời, Hải Đường bỗng hiểu tại sao Phạm Nhàn trông thật mệt mỏi.
"Nhưng vì lời nhắn ngươi bảo Hồng Diệc Thanh mang tới nên đã có rất nhiều người thiệt mạng trên thảo nguyên." Hải Đường nói.
Phạm Nhàn mở mắt, lạnh lùng cười nói: "Ta chỉ bảo vương đình chấp thuận để Hồ Ca xuất binh, không ngờ hắn lại muốn nhân cơ hội chiếm lợi ích lớn như vậy."
Hải Đường giật mình, không giải thích việc mình từng cố gắng kìm hãm tham vọng của Tốc Tất Đạt, chỉ điềm nhiên nói: "Nhưng rốt cuộc vẫn là Nam Khánh được lợi lớn."