๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gió bụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng con người có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."
Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn. Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ, muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tại trên cõi đời này...
"Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng ta hiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sát viện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."
Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sáng khiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cách chắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương pháp đơn giản nhất?"