๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi từ thảo nguyên vất vả quay về, được biết kinh đô hỗn loạn rồi lại êm ả như thế, Diệp Hoàn cũng cảm thấy bàng hoàng khó hiểu.
Lý do như vậy là bởi vì tất cả trọng thần đều không biết rằng, một đêm tuyết ấy, bệ hạ và Phạm Nhàn đã bàn bạc cả đêm trong hoàng cung. Không phải Hoàng đế bệ hạkhông muốn trừ khử Phạm đảng, nhưng trong lòng có điều lay động, không đành lòng vi phạm lời hứa hẹn giữa hai người. Nếu triều đình thật sự tiến hành thanh trừng Phạm đảng, Khánh Quốc sắp phải đối mặt với làn sóng náo động lớn nhất kể từ khi lập quốc.
Không thể không nói, trong việc xử lý sự việc này, Hoàng đế bệ hạ đã thiếu đi một tia dũng khí xông pha như xưa, nhưng lại mang thêm vài phần u uất lo lắng. Cũng không thể phủ nhận, chỉ có Phạm Nhàn mới có thể thấu hiểu tâm ý thiên thu của Hoàng đế bệ hạ, và nắm chặt mạch máu của Khánh Quốc, buộc Hoàng đế phải có thái độ như vậy.
Trên thế gian này, chỉ có Phạm Nhàn là người có thể buộc Khánh Đế phải buông đao trong tay.