๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Không, trên sách sử nhất định sẽ có một trang viết về trẫm." Trong mắt Hoàng đế lóe lên tia nhìn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Phạm Nhàn không nói gì toee[s, giờ phút này y mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp vị Hoàng đế này. Hóa ra bất cứ điều gì y nói, y làm đều không thể che giấu được ngài, thậm chí cả Hồng Đậu Phạn ở Bắc Tề, ngài cũng biết...
Lúc này trong sân đầy máu, Phạm Nhàn không dám cử động, vì muội muội đang bị bệ hạ khống chế. Y không biết phải giải quyết tình thế ra sao, cũng không biết vẻ suy yếu của bệ hạ là thật hay giả, hay là người sắp chết thực sự nhìn thấu mọi việc.
Đối với vị Hoàng đế này, Phạm Nhàn có nỗi kính sợ bẩm sinh. Y không biết liệu cấm quân ngoài cung có phá vỡ phòng tuyến, mở cửa cung bằng vũ lực hay không, cũng không rõ tình hình bên Ảnh Tử và Diệp Trọng ra sao, càng không hiểu sao đám Diêu thái giám không xuất hiện.