๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xuân, gần hết xuân.
Trên vách đá ngoài thành Đạm Châu, Phạm Nhàn cầm tay mềm mại của Thục Ninh, đứng nhìn mặt biển quen thuộc. Thục Ninh thấy vẻ lo âu thoáng qua trên mặt phụ thân, ngây thơ nói: "Phụ thân, có vẻ phụ thân không thích bài hát của Tang di, hay là con hát một bài cho phụ thân nghe nhé?"
"Được, hát Cầu Vồng đi, cha đã dạy con rồi."
Thục Ninh lúng túng nói: "Nhưng tiếng nước ngoài rất khó học, đại bá tìm trong Đông Di thành đã lâu mà vẫn không kiếm được thầy dạy."