Ba hôn sự mùa xuân tựa như chỉ là ba tiếng nhạc đệm. Không ai biết lòng Phạm Nhàn buồn bã, vừa nghĩ tới khả năng mơ hồ này, cả người Phạm Nhàn thấy lạnh, chẳng biết nói sao. Tha hương nơi dị quốc xa xôi, Ngũ Trúc thúc người duy nhất làm cho hắn không chút gì cố kỵ thì lại giống như thất tung vậy, chuyện này căn bản không thể kể ra được.
Có những chuyện không thể nói với ai, chuyện này càng không thể nói với ai.
Trong mắt những người xung quanh, Phạm đại nhân tựa hồ rất hài lòng, đã bắt đầu thu xếp lộ trình để sứ đoàn về kinh. Họ cho rằng Phạm đại nhân vội vàng quay về là để chuẩn bị cho hôn sự của muội muội, song song muốn cướp được chỗ tốt đầu tiên từ ba hôn sự này của triều đình. Không ai biết, Phạm Nhàn bình tĩnh vui sướng chỉ là bề ngoài, từ lúc hết kinh ngạc, hắn đã bắt đầu dựa theo dự tính trước đây từng bước thực hiện.
Ngôn Băng Vân nói sẽ nhất định giúp đỡ Phạm Nhàn. Hắn cho rằng lời nói của vị Ngôn đại nhân này, trong một mức độ nào đó cũng đúng, chuyện không có khả năng, nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Nhưng trong lòng hắn cũng tự nói, nếu như Nhược Nhược nguyện ý gả, chính hắn thân làm ca ca, tất nhiên muốn nàng hạnh phúc, khoái khoái lạc lạc, cho dù là Lý Hoằng Thành có dính vào chuyện của Nhị hoàng tử, vì Nhược Nhược, cũng sẽ phải cố mà bảo vệ Tĩnh vương phủ an bình.
Đương nhiên, nếu Nhược Nhược không muốn gả, thì sẽ là chuyện khác.