Mũi kiếm hung hăng đâm thẳng vào vai trái của Tiếu Ân, trong sát na lập tức rút ra, chỉ thấy một tia máu diễm lệ không bút nào tả xiết bay lên trời. Tiếu Ân khom người, dường như máu trong cơ thể so với thanh niên này nhiều hơn một chút.
Một thanh âm muộn hưởng vang lên, Hà đại nhân vung kiếm ngang ngực, phiêu nhiên lướt qua.
Tiếu Ân ngồi trên mặt đất, cánh tay phải khô gầy cầm một cành cây khá dày. Lúc trước khi Hà đạo nhân vừa đâm kiếm vào, không biết lão nhân này dùng thủ pháp gì, đúng là buông tha không phòng vệ vai trái của mình, mà xoay người một góc, cầm cành cây trong tay hung hăng chém trúng xương ống chân của Hà đạo nhân.
Cành cây trong tay hắn bị vỡ thành vài mảnh nhỏ, cọc cạch không đều nhau, có thể nhìn thấy được lực lượng của một côn này tới thế nào.
Hà đạo nhân chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, sắc mặt vốn trắng bệnh, lúc này càng trắng như tuyết. Tay phải hắn vẫn ổn định cầm chuôi kiếm, nhưng chân trái trúng một côn lúc này đã run lên khó đứng nổi.