Dọc theo thềm đá lúc ẩn lúc hiện giữa băng tuyết, người thanh niên Khổ Hà và Tiếu Ân sắc mặt vẫn còn khiếp sợ bắt đầu gạt tuyết đi tới, biểu tình trên mặt không hề bị cái lạnh giá giăng khắp trời đông cứng, mà biến ảo cực kỳ phức tạp, kích động, an ủi, khẩn trương, hưng phấn, còn có sợ hãi mơ hồ.
Trên mặt Khổ Hà không có sợ hãi, chỉ là sự cuống nhiệt không gì sánh được. Hắn là một khổ tu sĩ, cả đời chỉ ước có thể chạm tay đến cửa lớn Thần miếu, đầu có thể cung kính lễ bái trước thềm đá Thần miếu.
Tòa miếu to lớn ngồi trên tuyết kia nhìn thì quá gần, nhưng khi hai người cố gắng đi tới mới nhận ra Thần miếu còn xa xôi hơn nữa. Đi nửa ngày, thậm chí còn cảm giác tòa miếu này càng lúc càng xa, bức tường đá đen nghiêm trang kia dường như chỉ là một cái bóng viển vông, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào giữa núi tuyết bao la.
Trong truyền thuyết, Thần miếu một năm chỉ có thể thấy hai lần, Khổ Hà và Tiếu Ân không cam lòng buông tha cơ hội này, nên dùng hết sức mạnh còn lại mà bước tới trên tuyết. Không biết đã bao lâu, khắp thân thể hai người đều là vết thương của băng vụn, máu tươi đầm đìa, trên mặt tuyết vẽ ra hai đường máu nhàn nhạt.
…