Bước trên con đường đá trong Hoàng cung, trên trời trăng tròn vằng vặc, nơi đó có hai người, sau lưng Phạm Nhàn đã ướt mồ hôi. Ở đây, giữa đêm hè vẫn hơi lạnh. Ói ra một ngụm trọc khí, nghĩ mà vẫn còn sợ, hắn vỗ vỗ ngực, oán giận quay sang Hải Đường bên cạnh:
-Ngươi đã đoán là ta viết Thạch Đầu ký, sao không nói cho ta một tiếng, hại ta lúc nãy suýt nữa bị Hoàng đế của ngươi hù chết.
Nàng cười cười:
-Ai bảo ngươi giấu mọi người lâu như vậy. Vì sao phải sợ? Nếu không phải chuyện ngươi là Tào công, thì ngươi sợ Bệ hạ nói gì?
Phạm Nhàn không hề nghĩ ngợi, nhẹ nhàng cười: