Cả kinh đô, người biết tập thể Đô Sát Viện buộc tội người tâm phúc nhất đương triều Phạm Nhàn sớm nhất, không phải ai khác, chính là bản thân Phạm Nhàn. Thời điểm Bệ Hạ còn chưa đọc được tấu chương, Phạm Nhàn đã biết mình đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió.
Mộc Thiết rất quy củ ngồi trên ghế đối diện với Phạm Nhàn, nói: "Là đêm hôm qua Đô Sát Viện Tả Đô ngự sử là Thành Khiên dẫn đầu, bởi vì phía dưới cần xác nhận trình tự, cho nên hôm nay mới đưa đến nơi ."
Giám Sát Viện Nhất Xử chịu trách nhiệm âm thầm giám thị đủ loại quan lại, các vị ngự sử ký một lá thư động tĩnh lớn như vậy, nếu như quan viên Nhất Xử vẫn không thể lập tức điều tra ra được, chỉ sợ Phạm Nhàn sẽ nổi giận bắt đầu chỉnh đốn tác phong lần thứ hai. Hắn gật đầu, gõ gõ trang giấy trên tay, tò mò hỏi: "Chỉ có những tội danh này ư?"
Mộc Thiết phát hiện đề ty đại nhân tựa như không thèm để ý, không khỏi cau mày nói: "Đại nhân, không thể coi thường, dù sao..."
Hắn im miệng không nói tiếp, Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo một tia hài hước, nói: "Có phải cảm thấy bổn quan không gánh nổi những tội danh này hay không?"