๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phó sứ nhanh chóng tiến tới, cười bồi nói: “Năm ngoái tiền bạc chuyển về hơi chậm một chút, phát tiền công muộn mất ba ngày mà thôi, kết quả đám điêu dân này lại mượn chuyện gây sự, khiến tam đại phường ngừng hoạt động một ngày, gây ra tổn thất không thể vãn hồi cho triều đình. Cho nên sau khi bàn bạc Chuyển Vận ti đã mời Diệp tham tướng đàn áp một phen, may là không tốt nhất nhiều nhân mạng. Lại thấy đã gần cuối năm, chẳng mấy chốc là đại nhân sẽ đến cho nên không vội vàng báo cáo lên trên.”
Thật ra đâu phải là phát tiền công muộn, nói toạc ra là đám Ti khố tham ô quá nhiều tiền công được phát xuống, lâu dần khiến dân chúng phẫn nộ, các công nhân mới nổi loạn. Mà các quan viên Chuyển Vận ti vừa không muốn đắc tội với Ti khố, vừa không muốn lấy bạc trong kho công ra bổ sung, cho nên giả câm giả điếc, mãi tới lúc lớn chuyện mới điều binh trấn áp.
Phạm Nhàn xoay người lại nhỏ giọng nói với vị Diệp tham tướng kia vài câu, tham tướng này lộ vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng đáp lại, xem ra vai trò của hắn trong chuyện này cũng không vẻ vang gì.
Sử Xiển Lập lại nhướn mày, gõ nhẹ lên bàn trà bên cạnh nói: “Chư vị đại nhân, Nội Khố này nói toạc ra là một hiệu buôn, chẳng qua là hiệu buôn của bệ hạ, là hiệu buôn của triều đình Đại Khánh ta... Nợ tiền lương công nhân năm này sang năm khác, thế thì còn ai muốn làm việc cho ngươi? Cho dù có làm thì có ai chịu chăm chỉ? Tới cuối cùng chẳng phải bên chịu thiệt vẫn là triều đình?”