๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Lần này phụ thân điều động đủ vốn liếng, thậm chí tạm gác tiền dâng tặng kinh đô, tập hợp tận bốn mươi vạn lượng!”
“Bốn mươi vạn lượng!” Trâu Lỗi trong lòng chấn động, khóe môi cũng run rẩy. Ra giá lớn như vậy mua một tiểu chư hầu ở kinh đô còn được, chẳng lẽ vẫn không lay động được cõi lòng Khâm sai đại nhân?
Minh Lan Thạch cắn răng nói: “Còn có hai phần mười cổ phần danh nghĩa .”
Trâu Lỗi thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, hai phần mười cổ phần danh nghĩa này còn đáng sợ hơn cả bốn mươi vạn lượng, làm sao trong tộc lại sẵn lòng dùng khoản lợi ích lớn đến vậy để thu mua Phạm Nhàn? Bình thường phụng dưỡng Trưởng công chúa cũng không chi trả hào phóng như vậy... thậm chí đây không thể gọi là hào phóng nữa, phải nói là cắt thịt đổi lấy bình an.