๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Phạm Đề ti không phải ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, ngoài sáng không nắm được nhược điểm của chúng ta, lại phải e ngại các quan viên thân sĩ trên đất Giang Nam phản kháng. Hắn không thể nuốt chửng chúng ta được, cho hắn chút thể diện, chắc hắn cũng sẽ để lại cho chúng ta đôi chút mặt mũi.”
“Vị Tiểu Phạm đại nhân này... còn không chịu nể mặt cả Nhị điện hạ nữa cơ.” Minh Lan Thạch cười khổ nói.
Minh Thanh Đạt cười tự giễu nói: “Thân phận thương nhân, trên phương diện lịch sử thì không đáng để nhắc tới. Nhưng hôm nay lại hoàn toàn trái ngược, Phạm đại nhân là con trai của Diệp tiểu thư năm xưa, cứ nhìn cách hắn làm việc có thể thấy chỉ đánh quan chứ không hại dân, cũng không có thành kiến gì đối với thương nhân. Hắn không nể mặt Nhị điện hạ nhưng chưa chắc đã không cho chúng ta chút thể diện. Nói lại thì, Nhị điện hạ phản kích thế nào, cùng lắm là chụp mũ cho hắn trên chốn quan trường; còn chúng ta... có năng lực khơi gợi lực lượng dân gian.”
“Đương nhiên, chỉ cần tình thế không phát triển tới mức động binh đao, tuyệt đối không được khiêu khích hắn.” Minh Thanh Đạt nói.