๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng hắn thầm cảm động nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng cho môn sư, lên tiếng khuyên nhủ: “Đại nhân, chuyện này nhất định phải thật thận trọng, vạn nhất có ai đó biết được... thế thì phải làm sao cho phải?”
Phạm Nhàn mỉm cười, nói: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ nỡ giết ta chắc?”
Dương Vạn Lý nghĩ lại, cái này cũng đúng, tuy không thể giải thích về nguồn gốc của khoản ngân lượng này nhưng chỉ cần dùng vào việc trị thủy chứ không phải bồi dưỡng tử sĩ riêng, thế thì làm sao Hoàng đế bệ hạ lại làm khó con trai mình?
“Vậy nguồn gốc của khoản bạc này?” Hắn rất cẩn thận dò hỏi, thật ra cũng hiểu lai lịch của khoản bạc này chắc chắn là không rõ ràng, nhưng không hỏi kỹ thì lại thấy không thoải mái.