๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tình thế tiếp tục phát triển khiến tất cả mọi người ngoài Minh gia đều thấy tuyệt vọng. Đồng chí Hạ Tê Phi đại đầu lĩnh Giang Nam thủy trạng phát huy một cách hoàn hảo phong cách cường đạo, dùng ngân phiếu làm đao, dùng mức giá tuyệt diệu làm nắm đấm, dứt khoát giết ra một con đường máu giữa đám thương nhân vốn đã móc nối với nhau. Trong tiếng hô lanh lảnh của quan viên xướng lễ trên thềm đá, hộp gấm liên tục được đưa sang phòng khách, mọi người như chứng kiến vô số tờ ngân phiếu mỹ lệ tới cực điểm bay lượn trên không trung, còn Hạ Tê Phi thì cầm một thanh đại đạo, rêu rao với vẻ dâm đãng vô cùng: “Ai nhiều tiền hơn ta nào?”
Hai canh giờ trôi qua, trừ để lọt một khoản tiêu thụ nho nhỏ không quá quan trọng, Hạ Tê Phi đoạt liền bốn hạng mục, trong đó bao gồm ba hạng mục tiêu thụ lên phương bắc của thiếu gia, giết tới mức Hùng Bách Linh ngã ngửa ra đất, cũng giết tới mức Tuyền Châu Tôn gia sắc mặt trắng bệch, đám thương gia còn lại hồn phi phách tán, thầm nghĩ hóa ra hôm nay không phải mình tới cạnh tranh mà là tới xem cường đạo giết người.
Mãi tới lúc này các thương gia mới thấy hơi hối hận, không chấp nhận lời đề nghị ban đầu của Phạm Nhàn. Nếu chia nhỏ ra, phía sau còn hơn mười hạng mục lớn, cho dù Minh gia có nhìn chằm chằm đi nữa thì ít nhất mình cũng có cơ hội ăn được vài miếng vào miệng.
Chẳng thà lật mặt tranh giành với Minh gia, chứ đừng hòng đối đầu với cường đạo trong phòng Ất tứ, đây là cảm xúc lớn nhất của các thương nhân Giang Nam trong ngày hôm nay.