๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y xoa đầu Tam hoàng tử, hành động này có vẻ thân thiết hơi quá. Cho dù y là thầy, theo lý mà nói cũng phải đứng ngồi nghiêm chỉnh, không nói không cười mới đúng.
Khổ nỗi Tam hoàng tử lại thích cái kiểu này, có lẽ trẻ con trong cung đều có chứng bệnh thiếu tiếp xúc, cho dù là về mặt thân thể hay tâm lý. Cậu bé cười híp mắt thi lễ rồi chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy nhanh như vậy, không biết trong hoa viên có thứ gì thú vị đang chờ hắn.
Nhìn bóng lưng Tam hoàng tử đi khỏi, không biết vì sao trong lòng Phạm Nhàn bỗng thấy trống trải, bắt đầu thấy nhớ đệ đệ ở kinh thành Bắc Tề xa xôi. Vương Khải Niên gửi thư nói gần đây Tư Triệt được Giám Sát viện giúp đỡ, đang bận rộn thu gom tuyến đường của Thôi gia ở phương bắc. Tiếc là Thất Diệp không cách nào sang nước khác, một thiếu niên như hắn mà phải quản lý công việc lớn tới vậy, đúng là khổ cực.
Còn Tam hoàng tử nhảy cẫng chạy đi như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu nguyên nhân, là vì mấy hôm nay y để Tam hoàng tử tới quấn lấy Hải Đường. Với vị thế của Tam hoàng tử, nếu muốn bái vào sư môn Thiên Nhất đạo chắc Khổ Hà cũng không quá phản đối. Cho dù tương lai chuyện này sẽ gặp khó khăn, nhưng để lão tam học được ít công phu hộ thân từ chỗ Hải Đường, cố gắng trở thành thầy trò thật, thế mới có lợi cho mọi người.