๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu nội bộ triều đình chia rẽ, thế thì nắm tay nhà mình đã bị nhịn đau tự chém rồi, đạo lý này chỉ e khó nói rõ được.
Hắn cười khổ nói: “Xin mẫu thân đại nhân chỉ dạy.”
Hạ Tê Phi khí thế hung hăng, nhìn điệu bộ báo giá nhận mua hôm nay, lượng bạc mang theo cực kỳ hùng hậu, hơn nữa còn có Khâm sai đại nhân giúp đỡ. Rốt cuộc Minh gia nên ứng phó rất sao, dẫu sao Minh lão thái quân cũng phải nghĩ ra phương pháp.
Thật ra sâu trong lòng Minh lão thái quân cũng không bá đạo và lẽ thẳng khí hùng như mặt ngoài, lão phu nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Minh Thanh Đạt mà quan sát con cháu Minh gia đầy sân, giọng nói lạnh băng: “Bây giờ thời thế đã khác với năm ngoái, mấy ngày trước ta bảo Lan Thạch tới các chi gặp gỡ đám thúc thúc các ngươi, bảo các ngươi ngoan ngoãn một chút... Hôm nay lão thân lặp lại lần nữa, vào thời điểm này, các ngươi đừng có rước lấy phiền toái gì cho Minh gia, chơi chim thì ở nhà mà chơi, đuổi cái lũ thô kệch chỉ biết đánh đấm đó ra ngoài cửa đi!”