๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y nhìn Lương Điểm Điểm, thở dài, tự hỏi tại sao cô nương mới mười sáu tuổi này lại có khả năng quyến rũ người khác đến như vậy? Đôi mắt long lanh như biết nói, khiến y nghĩ đến vấn đề đã làm phiền mình từ lâu - rốt cuộc Đóa Đóa bao tuổi?
Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lương Điểm Điểm, Phạm Nhàn hiểu cô nương này chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho nghề nghiệp mà thôi. Có điều, khi quay đầu sang nhìn vị mỹ nhân Tây Hồ kia, lòng Phạm Nhàn càng thêm khổ sở.
Nô từng là công chúa Tây Hồ, nhưng giờ đây lại đang chìm trong cống rãnh... Cô nương Mã Tác Tác này dường như đã chấp nhận số phận từ lâu, phụ nữ trong thế giới này chỉ là hàng hóa trong tay đàn ông mà thôi, bị bán đi như chẳng có gì. Bây giờ bị Đại hoàng tử đưa đến Giang Nam, dường như Bão Nguyệt lâu này cũng không quá đáng sợ, Tang chưởng quỹ và Sử chủ quán cũng không có vẻ hung ác gì, vị Phạm đại nhân trước mắt cũng thật điển trai, dường như còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở lại trong vương phủ làm lụng vất vả, bị Đại vương phi ghẻ lạnh, không sẽ mất mạng lúc nào.
Phạm Nhàn ngồi đối diện với Tang Văn, thở dài nói: "Thế này là sao? Đại điện hạ đang ức hiếp người ta đấy à?"