๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế như cười như không nhìn hắn một cái, nghĩ thầm vị Đại học sĩ này nói tới nói lui, vẫn là kiên quyết muốn phái người tới Giang Nam, nhưng là kinh đô và Giang Nam cách xa như vậy, cho dù phái người từ Kinh đô đến, chẳng lẽ Phạm Nhàn lại sợ hắn? Có điều lý do năm nay triệu Hồ Đại học sĩ vốn lưu vong bên ngoài về kinh đô, chính là vì Hoàng đế Khánh Quốc muốn dùng tính quật cường và thanh liêm của Hồ Đại học sĩ.
Cũng như nhiều năm trước đã dùng Lâm Nhược Phủ và Trần Bình Bình đấu võ đài, Hoàng đế Khánh Quốc chuẩn bị tương lai để Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn cũng đấu võ đài, đã như vậy, đương nhiên lúc này hắn sẽ không phản đối làm mất mặt Đại học sĩ. Hắn mỉm cười nói: "Đại học nói vậy cũng có lý, xem ra cần chọn người tới Giang Nam xem xét, mọi chuyện đều phải nhìn tận mắt mới biết được."
Điều Hồ Đại học sĩ muốn cũng chỉ là cách xử lý trông có vẻ công bằng này, mục đích nếu đã đạt được, cũng lùi trở lại.
Lúc này, Thư Vu Thư Đại học sĩ không nhịn được lo lắng nói: "Ai đúng ai sai, cuối cùng sẽ điều tra rõ ràng, thần chỉ là lo lắng Nội Khố trải qua sóng gió lần này, việc sản xuất năm nay liệu có xảy ra vấn đề gì không. Dù sao đây cũng là năm đầu tiên Tiểu Phạm đại nhân quản lý quản lý Nội Khố, kính xin bệ hạ chỉ bảo nhiều thêm một chút."