๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Thật giả thì tạm thời không bàn đến, ngược lại một ngày Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh chưa tỏ thái độ, thì ngày đó triều đình cũng chưa biết tình hình bên đấy. Còn bộ Hộ thiếu hụt...”
Thư Vu cười lạnh nói: “Bộ Hộ là nha môn quản lý tiền bạc, chiến tranh phải chuyển tiền đến, tu sửa sông ngòi cũng cần tiền, cứu trợ thiên tai cũng phải tiền, sửa vườn đòi tiền, khai xuân cần tiền... Tất cả mọi người trong thiên hạ đều giơ tay với bộ Hộ như đòi nợ, lại thêm Hoàng tư và các quan viên thi thoảng lại mượn một chút, sổ sách đúng là nát như tương! Bao nhiêu triều đại rồi, làm gì có bộ Hộ nào sổ sách hoàn toàn rõ ràng!”
“Bộ Hộ, chắc chắn là không sạch sẽ.” Hắn tiếp tục lạnh lùng nói: “Vị Phạm Thượng thư trong triều đình Đại Khánh ta làm từ quan viên cấp dưới bộ Hộ đi lên, cả đời này đều làm việc trong bộ Hộ. Nói một câu công bằng, bộ Hộ dưới quản lý của hắn đã là bộ Hộ sạch sẽ nhất trong sáng nhất từ khi triều ta khai quốc tới nay. Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, nếu thật sự muốn bới móc thì làm gì có chuyện bới không ra?”
Hồ Đại học sĩ chậm rãi gật đầu, khác với Tướng gia tiền nhiệm Lâm Nhược Phủ, cũng khác với Phạm Nhàn ngông nghênh ở Giang Nam, vị Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, tuy bàn tay vẫn không được sạch sẽ, nhưng hành động cực kỳ kín tiếng giản dị, xét theo năng lực thì tuyệt đối không có gì bàn cãi, tiếng tăm cũng là loại hiếm thấy trong triều.