๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mấy ngày trước Tiết Thanh vẫn không nói lời nào, chính là vì hắn cũng không mấy chắc chắn trong chuyện đối phó với Minh gia, hơn nữa cũng e ngại với lời đồn trong kinh đô. Bây giờ lại bị Phạm Nhàn ép buộc như vậy, trong lòng Tiết Thanh dần tức giận, trầm giọng nói: “Nếu có sai lầm gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?“
Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách nghiêm túc: “Chắc sẽ không có chuyện lộn xộn gì đâu.“
Tiết Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không phải bản quan ỷ thế lớn tuổi, nhưng dù sao cũng coi là trưởng bối của ngươi... Chuyện này, ngươi làm không đủ cẩn thận, Minh gia đã yếu thế gần nửa năm, chính là để chờ ngươi tới ức hiếp bọn họ, bây giờ ngươi tới cửa ức hiếp rồi, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội này được.“
Phạm Nhàn lắc đầu: “Đã vào Minh Viên, bọn họ còn làm gì được?“