๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Minh lão thái quân chậm rãi nhắm mắt lại nói: “Yên tâm đi, an toàn của Chu tiên sinh chắc không thành vấn đề.“ Bà lão đột nhiên nhíu mày, thoáng chần chờ rồi nói: “Có một việc ta vẫn không hiểu, vì sao Khâm sai đại nhân lại chắc chắn rằng Chu tiên sinh vẫn còn ẩn nấp trong Minh Viên? Nếu như tìm không ra, hắn sẽ giải thích với người trong thiên hạ như thế nào?“
Trong lòng Minh Thanh Đạt giật thót một cái, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ hoặc tương tự.
Minh lão thái quân suy nghĩ một chút, có vẻ mệt mỏi, lắc đầu một cách uể oải, mái tóc hoa râm của đã lộ rõ dấu hiệu của tuổi già.
“Ta mệt rồi.” Bà lão nói với vẻ căm ghét: “Đừng để lũ chó săn của Giám Sát viện đến làm phiền ta.“