๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe câu này, Phạm Nhàn không nhịn được bật cười. Minh lão gia này không chỉ tâm địa thâm độc mà da mặt cũng dày đến mức sánh ngang với mình. Y thở dài nói: “Nếu để người ngoài nghe được câu này, không biết sẽ hoảng sợ đến mức nào, đường đường gia chủ Minh gia, lại khuyên Giám Sát viện điều tra Minh Viên.“
Minh Thanh Đạt mỉm cười nói: “Nếu không như vậy, làm sao đại nhân tin tưởng tấm lòng của Thanh Đạt.“
“Yên tâm đi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói. “Thân phận địa vị của ta khác với ngươi, ngươi không thể giao tiên sinh họ Chu kia cho ta, nhưng những gì ta đã đáp ứng nhà ngươi, ta sẽ làm được. Minh lão lục, ta sẽ xử lý, ngươi không cần quá để tâm.“
“Có điều...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Thanh Đạt, thúc ép: “Vẫn câu nói lúc trước, lần này ngươi ám toán bản quan một trận, bây giờ tất cả mọi người ở Giang Nam chỉ hận không thể ăn thịt bản quan. Vấn đề này ngươi phải nghĩ cách giải quyết, bằng không thì, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.“