๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lang Đào bàng hoàng, vốn tưởng rằng lựa chọn Ngô Châu này làm địa điểm tiến hành đàm phán thì cho dù Phạm Nhàn có vô sỉ hạ lưu cỡ nào, chung quy cũng phải kiêng kỵ thể diện của Lâm gia. Nào ai ngờ vị tướng gia tiền nhiệm Nam Khánh cũng trơ tráo như con rể mình, hơn nữa... da mặt còn dày đến mức độ đó.
Có còn vương pháp không? Có còn thiên lý không?
"Đây là vấn đề đạo đức." Lang Đào đứng dậy, tự nhủ trong lòng, không muốn nói gì với Phạm Nhàn nữa, chắp tay rồi cáo từ bước đi.
Trên quán rượu bình tĩnh trở lại, Phạm Nhàn thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi lại tiếp tục ngồi xuống bàn. Y không cảm thấy căng thẳng gì, còn đám người bên Bắc Tề cũng không khiến y có cảm giác vướng tay vướng chân. Ngược lại, y hiểu rõ về Hải Đường, cô gái ấy có tính cách mà mình cũng không mò ra được, mặc dù tạm thời rời khỏi Tô Châu, nhưng rồi cũng có ngày gặp lại. Cái gọi là giang hồ tuy xa xôi nhưng thể nào cũng sẽ tương phùng.