๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hứa Mậu Tân mỉm cười, lễ phép đáp: "Đại nhân yên tâm, thực ra mạt tướng cảm thấy tối nay ngài đã nghĩ quá lên về vấn đề này."
"Ồ, nói vậy là sao?" Phạm Nhàn nhướn mày, có vẻ hứng thú.
"Ngài đã đánh giá thấp lòng trung thành của quân đội đối với triều đình, cũng như sức ảnh hưởng của bệ hạ đối với các binh sĩ." Hứa Mậu Tân từ tốn nói: "Có lẽ Thường Côn có thể kiểm soát một phần quân đội, hay tâm phúc của hắn có thể kích động những binh sĩ không hiểu rõ sự thật gây náo loạn... Nhưng tình hình hiện giờ là Thường Côn đã chết, đám người Đảng Kiêu Ba cũng bị ngài giam cầm. Bất luận binh sĩ hay bách tính, nếu dám to gan động thủ với Khâm sai, chắc chắn cần có người dẫn dắt."
Cuối cùng Hứa Mậu Tân nói: "Nếu lũ cừu non dám đứng lên phản kháng chó sói, thế thì chắc chắn có một chó sói ẩn nấp trong bầy cừu."