๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên bến tàu sông Lưu Tinh có không ít thuyền buôn đang đậu, hàng trăm bốc vác đang vận chuyển lương thực mà Khánh Quốc đã mua lên thuyền, sau đó theo đường thủy vận chuyển về các châu quận phía nam còn chưa hoàn toàn hồi phục sau đợt thiên tai năm ngoái.
Cô nương dễ thương bên cạnh Nhị hoàng tử nhấp nháy đôi mắt lấp lánh, cười một cái nhưng không nói gì.
Nhị hoàng tử cười hà hà, tiếp tục lên tiếng: "Có phải nàng đang aláy làm lạ vì sao ta lại khen ngợi Phạm Nhàn? Thật ra lý do rất đơn giản, Phạm Nhàn này thật sự có những điểm đáng khen ngợi, đặc biệt trong việc chính sự, tuy hắn chưa từng một mình quản lý sự vụ trong một khu vực hoặc một bộ, nhưng hắn... rất cố gắng. Có lẽ nàng không biết, vừa mới điều tra ra, khi học trò của hắn Dương Vạn Lý đến nha môn Tổng đốc Hà Vận, đã có một khoản bạc lớn âm thầm chuyển tới phòng thu chi của nha môn Hà Vận. Cũng chính nhờ chuyện đó mà năm nay việc tu sửa đê điều Đại Giang mới được tiến hành một cách thuận lợi như vậy."
Nói tới đây, trên mặt của Nhị hoàng tử lộ vẻ chế nhạo: "Nếu để cho những bộ nha trong triều đình xoay ngân lượng, bộ Công và bộ Hộ phần cứ lèo nhèo, quỷ mới biết sẽ dằn vặt tới bao giờ."