๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện sau này ư?” Diệp Linh Nhi nổi nóng, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ tươi sáng khi cưỡi ngựa về kinh đô ngày trước, nói thẳng thừng: "Bà ta chỉ đắm chìm trong quá trình của chuyện này, còn cuối cùng Thái tử và chàng ai thắng ai thua, chẳng phải đều là con rối của bà ta hay sao? Vì sao chàng lại phải dính vào họ? Chuyện Thái Tử kế vị là điều đương nhiên, Phạm Nhàn muốn tự vệ cũng là việc của hắn, chàng chỉ cần không để ý đến nữa là có thể nhẹ nhàng thoát thân. Thế thì có gì không tốt?"
Bỗng nhiên, có vẻ Diệp Linh Nhi cũng thấy lời nói của mình hơi nóng vội, thở dài một tiếng, giọng nói hòa hoãn lại: "Chàng không nghĩ tới gì khác thì cũng phải nghĩ cho thiếp ta, nghĩ cho mẫu thân ở trong cung. Phạm Nhàn từng nói một câu, lùi một bước trời cao biển rộng, cớ sao lại không làm?"
Lại là Phạm Nhàn, Nhị hoàng tử nghe câu này, không nhịn được cười nói: "Vậy tại sao hắn lại không lùi?"
"Nếu hắn lùi sẽ chết, đây là lời mà chàng từng nói." Diệp Linh Nhi không hề yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn. "Nhưng nếu chàng lùi, ai có thể làm gì được chàng?"