๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phòng, Ngôn Nhược Hải đại nhân đã về hưu đang ngồi chơi cờ với một cô nương phía đối diện. Quân cờ hạ xuống bảng đá không tạo ra nhiều tiếng ồn, nhưng quân cờ im ắng kia lại loáng thoáng sát ý lẫm liệt.
Thấy Ngôn Băng Vân vào phòng, nhận ra hôm nay tâm trạng con trai mình khá kỳ quái, Ngôn Nhược Hải nở nụ cười ôn hòa với người đối diện, nói: “Hôm nay tâm tư của Thẩm tiểu thư không nằm trên cờ.”
Con gái duy nhất còn sống sót của Thẩm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, Thẩm Trọng, giờ chạy trốn đến Nam Khánh, Thẩm đại tiểu thư mỉm cười gượng gạo, đứng dậy, thi lễ với Ngôn Nhược Hải trước mặt một cái, sau đó rất thân thiết nhìn về phía Ngôn Băng Vân một hồi, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng. Lúc ra ngoài, cô còn cẩn thận đóng kín cánh cửa lại.
Ngôn Nhược Hải nhìn vào con trai mình, hạ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"