๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thực ra, đi đến Đạm Châu không có ý nghĩa nào khác."
Hoàng thượng đẩy xe lăn tới ngoài Thái Cực điện, lan can phía trước phản chiếu ánh sáng trắng mờ ảo trong đêm, cảm giác cao hơn quảng trường phía trước vài thước khiến cho cặp quân thần phối hợp với nhau lâu nhất, cũng là kinh khủng nhất Khánh Quốc, thậm chí là cả thiên hạ; giờ đồng thời thở dài. Bức tường cung điện tuy cao lớn, nhưng khi so với quảng trường rộng lớn này, dường như cũng không còn cao nữa. Xa xa trên trời nam có từng ánh sao rải rác.
"Ta chỉ muốn đến xem thử mà thôi." Hoàng thượng rất tùy ý nói: "Đã lâu lắm rồi không đến đó, không biết bây giờ nơi ấy còn giống như ngày xưa không, có nhiều cá như vậy không."
"Nếu ta nhớ không lầm, năm ấy khi Thánh thượng đến Đạm Châu, nơi đó vẫn chưa hoàn toàn xem là trong phạm vi cai quản của Đại Khánh của chúng ta."