๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt đám nam thanh niên lộ rõ vẻ ao ước và đôi chút tâm trạng phức tạp. Một trong số họ thì thì thầm: "Ta từng nghe Khâm sai đại nhân kể chuyện."
Giọng nói của hắn rất nhỏ, chuyện hắn nói ra lại khó tin nên đa số mọi người đều tự động lược bỏ lời nói này. Thấy chẳng ai để ý mình, cậu thanh niên kia rầu rĩ: "Thật đấy... ta còn nhớ rất rõ, đó là câu chuyện về đi tìm kho báu."
Vẫn không ai để ý đến hắn, vị đại thẩm xách giỏ trứng gà tỏ ra hứng thú hơn bao giờ hết, mỉm cười nói: "Nói về Phạm thiếu gia của chúng ta, thật sự rất khác so với mọi người. Từ nhỏ thiếu gia đã biết nghe lời, hiểu chuyện, lại có mấy việc kỳ quái... Ví dụ như lúc thiếu gia cùng đám nha hoàn phủ Bá tước đi trên đường phố, có khi nào để đám nha hoàn đó phải mang đồ? Chà chà chà, một vị chủ nhân như vậy, mới gọi là hòa nhã dễ gần."
o O o