๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi đến phòng ngủ của tổ mẫu, Phạm Nhàn tuân thủ nghi thức năm xưa, nghiêm túc hành lễ vấn an sau đó kể lại chuyện hôm nay đến thăm Đông Nhi. Phạm Nhàn cũng biết trên mặt đất của thành Đạm Châu này, không chuyện gì có thể giấu được bà nội, nên trong lòng y... có phần không thoải mái. Chắc bà nội cũng biết suy nghĩ của mình, sao lại nhẫn tâm để đại nha hoàn của mình phải chịu khó khăn khổ sở như vậy trong thành, thậm chí cả tướng công của mình cũng bị người ta ức hiếp đến mức nằm bẹp trên giường.
Nhìn thần sắc của Phạm Nhàn, lão thái thái cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng y, bà cười nói: "Đang oán trách ta đấy à?"
"Không dám." Phạm Nhàn nói vậy, nhưng giọng điệu có vẻ cứng ngắc.
Lão thái thái thấy hiếm khi cháu trai lộ vẻ giận dỗi như vậy, không nhịn được mỉm cười, sau đó kể lại nguyên nhân của sự việc. Hóa ra, không biết vì sao mà công tử của Tri châu tiền nhiệm lại để ý đến Đông Nhi. Chẳng qua, vị công tử đó cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không dùng bạo lực trong thành Đạm Châu, trước mặt phủ bá tước, chỉ không ngừng đến tiệm đậu hũ của Đông Nhi, trơ mặt ra tại đó.