๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ảnh Tử gật đầu một cái.
Phạm Nhàn lại đưa đưa túi rượu tới, nói: "Uống hai ngụm đi, ta không phải Trần Bình Bình, tuy trong thiên hạ này cũng có nhiều người muốn giết ta, nhưng ít ra không dễ dàng như vậy đâu."
Ảnh Tử suy tư trong chốc lát, nhận lấy túi rượu và nhấp nhẹ hai hơi. Chỉ trong thoáng chốc, một màu đỏ ửng bắt đầu hiện lên trên gò má tái nhợt của hắn, trông như một vai hề trên sân khấu, đáng yêu đến kỳ lạ.
Phạm Nhàn cười ha hả, nói: "Nếu như hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau, cho dù thế nào ta cũng chẳng thể chịu được nỗi cô đơn trong bóng tối... Ta vẫn luôn tò mò, chẳng lẽ lúc bình thường ngươi không cần ăn cơm uống nước gì à?"