๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tần Hằng vẫn im lặng như trước, nhưng trong lòng hoàn toàn chấp thuận quan điểm này. Bởi hắn cũng là một quân nhân, và cũng giống như tất cả quân nhân Khánh Quốc, từ sâu trong thâm tâm họ đều cảm thấy kính sợ và sùng bái vị Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn ẩn sâu trong hoàng cung. Mặc dù đã mười mấy năm rồi bệ hạ không dẫn binh, nhưng lịch sử đã chứng minh qua ba lần phạt Bắc, đánh tan cả Đại Ngụy rộng lớn vắt ngang đại lục. Tuy chưa thể thống nhất thiên hạ, nhưng bốn chữ “dụng binh như thần” thực sự có thể dùng để mô tả bệ hạ.
"Diệp gia có thể tồn tại đến ngày hôm nay..." Lão gia tử nhắm mắt lại, chậm rãi nói. "Là bởi vì có lão già Diệp Lưu Vân kia, còn Tần gia chúng ta tuy không có Diệp Lưu Vân nhưng vẫn có thể tồn tại đến ngày hôm nay, đó là vì sao?"
Tần Hằng cúi đầu nói, "Bởi vì có phụ thân ở đây."
Lời ca ngợi rất thành khẩn, Tần gia tử chìm vào trầm lặng, không phản đối câu nói này. Môn sinh bằng hữu của mình trải khắp đều ở trong triều đình và quân đội. Nếu Diệp Lưu Vân sử dụng võ công tuyệt thế của mình để giữ cho Diệp gia một con đường sống, thì Tần gia lại sinh sống hạnh phúc trong Khánh Quốc dưới sự che chở của mình.